Như áng mây bay
Thứ sáu, 1 tháng giêng, 2016
Lúc quen nhau tôi thường nói với anh “Em rất thích nhận được thư anh qua bưu điện” .
Thế là từ đó, cứ vài tuần, không hẹn trước, tôi nhận được những tấm thiệp rất dễ thương của anh. Ở thời buổi mà chỉ cần gõ vài cái, text chat vài hàng thì mail đã tới nơi, nhưng sao tôi vẫn thích cái cảm giác nôn nao chờ đợi…và hy vọng…có lẽ ngày mai…
Rồi bầu trời như nhuộm sắc hồng khi nhận được chiếc phong thơ màu, với nét chữ quen thuộc của anh.
Suốt ngày hôm ấy tôi yêu đời ! Dường như tôi thấy gần gủi và nhớ anh nhiều hơn.
Hạnh phúc của tôi đơn giản thế đó !

Em thương
Tuần qua ít có dịp nói chuyện với em, nên anh nghĩ về em nhiều hơn…và anh đã nghĩ những gì …?
Anh đã nghĩ rằng : thiếu em, anh cảm thấy trống vắng. Thời gian bước ngang qua anh, những nhịp chân khập khễnh và tiếc nuối. Em ….em đã đến và em đã vun đầy hơi thở anh và suy nghĩ của anh, từng ngày, từng giờ và từng phút giây…
Khỏang trống hôm nay…Vắng Em
Thư bảy…tháng…năm…
Em thương
Hơn bao giờ hết, anh cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có em.
Có em, để anh nghĩ đến em mỗi ngày, mỗi buổi , mỗi tâm trạng buồn vui.
Có em, để anh có một số điện thọai bấm gọi sáng chiều, và nghe vọng lại hơi ấm của một niềm yêu thương vời vợi.
Có em, để lòng anh trẻ lại như thời mới lớn, hí hoáy viết những lá thư tình nồng nàn ngây ngô…
oo0oo
Chủ nhật…tháng…năm…